Trước đây, nhiều khi mệt mỏi mong được nghỉ ngơi thế mà bây giờ đối diện với điều ấy, tôi chẳng biết làm gì cho khoảng thời gian trống. Nghĩ cũng lạ, mơ ước viễn vông đưa tôi đi rồi trả về với thực tại một cách hợp lý thế mà tôi chẳng mấy hài lòng. Một cảm giác trống rỗng đang xâm chiếm, vài tiếng chim xao xác và im bặt, tiếng xe máy nhỏ dần rồi tắt ngấm, đám trẻ con la hét đùa giỡn xen lẫn tiếng rao hàng văng vẳng trong lặng lờ trưa…Bỗng muốn áp lòng ngực vào vách tường nóng ran, tì tai lên mặt đất để được nghe tiếng rền rĩ của mặt trời trong cơn khát cháy.
Hàng cây nở những chùm hoa lập lòe trắng đỏ trong màu lửa rồi dịu dần những cánh hồng mơ, rung rinh mấy nụ đầu cành. Nhiều giấc mơ đi qua vuông cửa, mùa giao hòa với nắng, những chiếc lá me không buồn vui rơi trong những ý tưởng rời rạc của tâm hồn.
Mưa bay nghiêng phủ lên vạn vật một sự an bài mát mẻ, làm xao động những khoảng vắng trong khung trời như dấu chân dã tràng len lõi vào hồn cát. Không gian của tiếng reo cười, tiếng gọi nhau í ới những lần tắm mưa với lũ bạn nhỏ cùng xóm... Tuổi thơ rơi trên mảng ký ức nhạt nhòa giữa cơn giông và tiếng sấm. Đi qua những vòm cây với nhiều giọt nước nhỏ xuống như lá hát, có con chim cất tiếng hót lạnh run trong bụi rậm. Mưa làm cho bầu trời và mặt đất gần nhau hơn.
Bỗng dưng nhớ biển vô cùng, màu nước xanh nhô lên những con sóng hiền từ, trong màn chiều mấy hòn đảo màu lục hiện ra thật gần. Những cánh buồm như cánh cò chấp chới trên thân tre mỏng manh theo gió từng đoàn ra khơi. Gió biến đổi những vết tích cằn cỗi của rặng san hô, nhịp tim rung lên từng đợt sóng lấp lên những bãi bờ, nhưng hình như vẫn cần những khoảng lặng để nỗi buồn hôm nay vơi đi hơn hôm qua.
Đôi khi tâm hồn như một căn nhà khép kín, mấy giò phong lan dưới hiên một thời nở hoa rực rỡ giờ chỉ còn lại cái móc đong đưa. Căn phòng phủ lớp bụi mờ lên mọi tàn tích, tơ nhiện bủa vây, cảm giác muốn trốn chạy sự trống rỗng khiến sợ hãi xâm chiếm. Mảnh gương vỡ muốn ngược dòng thời gian hàn gắn những đường nét cũ, trên từng khuôn mặt đã ẩn hiện lên nó những cảm xúc của hình hài. Quả thực khi soi gương cảm giác như đối diện với bản ngã chân thực, nhưng vẫn tồn tại một khoảng trống làm đảo chiều giữa hình thực và ảnh trong gương rất khó nhận ra.
Con người thường hay sống với hồi ức tình yêu níu lại những khoảng trống lãng quên. Tiếng ve kêu ran nồng giấc ngủ, cánh tường vi hồng thơm mùi ổi xá lị, mùa hạ thật đỏ nhưng lại có mưa rơi… Những phút yêu đương đam mê, bờ môi quyến rũ, ánh mắt dịu dàng...Ừ mà có lẽ lúc ấy chẳng còn điều gì đáng để lưu ý, chợt nhận ra không còn khoảng cách nào nữa. Tiếng hát như trốn tìm trong giấc mơ, vẫn không khuất lấp được những khoảng lặng mất mát, những khoảnh khắc hạnh phúc mê say đã nếm trải.
Thời gian cuốn theo bao nhiêu hình ảnh âm thanh, cung bậc xúc cảm khiến tôi cứ nghĩ đến những khoảng trống ám ảnh.
Mưa bay nghiêng phủ lên vạn vật một sự an bài mát mẻ, làm xao động những khoảng vắng trong khung trời như dấu chân dã tràng len lõi vào hồn cát. Không gian của tiếng reo cười, tiếng gọi nhau í ới những lần tắm mưa với lũ bạn nhỏ cùng xóm... Tuổi thơ rơi trên mảng ký ức nhạt nhòa giữa cơn giông và tiếng sấm. Đi qua những vòm cây với nhiều giọt nước nhỏ xuống như lá hát, có con chim cất tiếng hót lạnh run trong bụi rậm. Mưa làm cho bầu trời và mặt đất gần nhau hơn.
Bỗng dưng nhớ biển vô cùng, màu nước xanh nhô lên những con sóng hiền từ, trong màn chiều mấy hòn đảo màu lục hiện ra thật gần. Những cánh buồm như cánh cò chấp chới trên thân tre mỏng manh theo gió từng đoàn ra khơi. Gió biến đổi những vết tích cằn cỗi của rặng san hô, nhịp tim rung lên từng đợt sóng lấp lên những bãi bờ, nhưng hình như vẫn cần những khoảng lặng để nỗi buồn hôm nay vơi đi hơn hôm qua.
Đôi khi tâm hồn như một căn nhà khép kín, mấy giò phong lan dưới hiên một thời nở hoa rực rỡ giờ chỉ còn lại cái móc đong đưa. Căn phòng phủ lớp bụi mờ lên mọi tàn tích, tơ nhiện bủa vây, cảm giác muốn trốn chạy sự trống rỗng khiến sợ hãi xâm chiếm. Mảnh gương vỡ muốn ngược dòng thời gian hàn gắn những đường nét cũ, trên từng khuôn mặt đã ẩn hiện lên nó những cảm xúc của hình hài. Quả thực khi soi gương cảm giác như đối diện với bản ngã chân thực, nhưng vẫn tồn tại một khoảng trống làm đảo chiều giữa hình thực và ảnh trong gương rất khó nhận ra.
Con người thường hay sống với hồi ức tình yêu níu lại những khoảng trống lãng quên. Tiếng ve kêu ran nồng giấc ngủ, cánh tường vi hồng thơm mùi ổi xá lị, mùa hạ thật đỏ nhưng lại có mưa rơi… Những phút yêu đương đam mê, bờ môi quyến rũ, ánh mắt dịu dàng...Ừ mà có lẽ lúc ấy chẳng còn điều gì đáng để lưu ý, chợt nhận ra không còn khoảng cách nào nữa. Tiếng hát như trốn tìm trong giấc mơ, vẫn không khuất lấp được những khoảng lặng mất mát, những khoảnh khắc hạnh phúc mê say đã nếm trải.
Thời gian cuốn theo bao nhiêu hình ảnh âm thanh, cung bậc xúc cảm khiến tôi cứ nghĩ đến những khoảng trống ám ảnh.