Thursday, July 21, 2011

Sống với đời người

                                                                       
Nhiều khi cảm thấy buồn chán vì cuộc sống nhiều đua tranh, đố kỵ…tôi ước gì được quay về với tuổi thơ để được sống những ngày hồn nhiên, mơ mộng. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc dịu vợi tiếc nhớ những gì đã qua. Cũng như bao người, tôi luôn hướng tới tương lai, khát vọng về tình yêu và hạnh phúc luôn cháy bỏng trong lòng. Dẫu thế, biết bao điều được, mất cứ dằn vặt làm mình đau khổ. Có lẽ thời gian qua đi phí hoài là những gì tôi đã đánh mất trong cuộc đời mình?
Rồi đêm về, ngước nhìn ra lên bầu trời đầy những tinh tú, tôi thấy vũ trụ thật vô cùng, và trái đất cũng chỉ là một phần nhỏ bé của vũ trụ. Mỗi chúng ta còn nhỏ bé đến dường nào nên nỗi buồn trong mỗi chúng ta chẳng là gì trong cái vô cùng ấy?!
Đôi khi ngồi mơ mộng, tôi ước gì mình được làm một cây bàng vô tư đứng bên bờ biển. Mùa đông khoác chiếc áo đỏ, mùa hạ mặc chiếc áo xanh. Khi mùa thu đến, bao nhiêu lá khô rơi rụng, để lại những cành trơ trụi, vỏ cây sần sùi ghi dấu thời gian vô tình đi qua, không hề thấy buồn, không hề thấy tiếc nuối…
Ước mơ làm một cánh hải âu giữa bầu trời cao rộng, bay đến những hoang đảo chỉ có những loài cây không ai biết tên tuổi, những con ốc ngày hai buổi bò lên bờ, rồi theo sóng lăn mình xuống biển. Chim sẽ làm bạn với sóng biển , với những rặng san hô muôn màu chập chờn trong làn nước trong xanh. Rong rêu cũng không thể phủ lên đôi cánh chim như đã từng phủ đầy trên vách  núi. Chim sống vô tư, suốt ngày bay lượn, khi nào mỏi cánh, những ngọn buồm sẽ là chỗ dừng chân. Dẫu đất trời thay đổi, chim không biết đọc trên tờ lịch một ngày đã mất. Nó không có tóc để thấy màu trắng bạc của mái đầu. Không có những nếp nhăn tuổi tác để khái niệm về sự già nua. Một ngày nào đó chim cũng sẽ chết đi thanh thản như chưa từng nếm trải những gian truân trên cõi đời.
Tôi nghĩ đến những con người khát khao cuộc sống, đấu tranh với thiên tai, dịch bệnh… để sinh tồn. Chúng ta hạnh phúc được làm người, được sống phong phú trong tình người, được làm những điều mà chỉ có con người mới làm được, được giao hòa với thiên nhiên bao la, tươi đẹp, có muôn nghìn chim muông, hoa lá. Lẽ nào chúng ta không thiết tha yêu cuộc sống của mình? Chúng ta có quyền sống vô tư  như  những cây bàng nhưng ta không thể hờ hững với nỗi đau của người khác. Chúng ta có quyền mơ mộng như những chú hải âu, nhưng không là viễn vông, không là vô định. Chúng ta biết đếm thời gian trên từng sợi tóc nhuốm bạc nhưng tâm hồn vẫn cứ trẻ trung, có lẽ vì chúng ta biết yêu chính cuộc đời mình?

Tôi là chỉ một con người bình thường, mong sao mình sẽ vượt lên những yêu ghét, hờn giận, nhỏ nhen, ích kỷ, sớm từ bỏ thói quen an phận, cố gắng học hỏi…để không ngừng hoàn thiện. Tôi sẽ sống đúng với cuộc đời mình diễm phúc có được, như nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn đã từng hát lên :“ Tôi là ai , là ai ? mà yêu quá đời này!”. Để khi ngước nhìn bầu trời, tôi sẽ tìm thấy lung linh những cánh sao tinh thần: tích cực, yêu thương, xây dựng, tin tưởng, hướng thiện luôn tỏa sáng.




No comments:

Post a Comment