Monday, August 15, 2011

Từ khi mất mẹ


Mẹ mất rồi con mới biết mình khánh kiệt
Nghèo tình thương thèm những ân cần
Từ đường thiếu ngọn đèn dầu thắp lên ấm áp
Ngã nghiêng cây huỳnh đàn trụi lá góc sân
Lạnh lẽo mái hiên mảnh vườn thinh lặng
Trái ổi rụng, chín để chim ăn
Bãi phù sa vắng thân cò lặn lội
Sông Mường nhòa tan bóng mẹ xô nghiêng
Chiếc thuyền thúng mồ côi bến bờ đâu không biết?
Lạc lõng cánh diều tuổi thơ ven đê
Từ khi mẹ qua miền hư ảo
Hạt mầm côi cút cố ngoi lên
Chừ cao võng lọng, thừa xiêm áo
Sao lối quê mình chao đảo bước chân con?

No comments:

Post a Comment