Cứ quẩn quanh
như cơn lốc từ ngoài đường vào bệnh viện
bước từ vỉa
hè đến những bậc thang
Những bước
chân nối nhau
từ ngõ ngách
của phố xá làng quê
Hòa với tiếng
rin rít bánh xe lăn
khua trên lối
đi những âm thanh khô khốc
Buồn quẩn quanh từ bệnh viện về đến nhà
từ phòng
khách vào phòng ngủ
Có khi nó đi
bằng chân đất, có khi mang dép,
có khi mang
giày đi mưa!
Có nỗi buồn biết
tên nhưng không nhớ mặt
có lúc rất
quen lại không nhớ tên
Bỗng chốc thấy
buồn rồi mệt nhoài ngủ gật
giật mình, buồn
hình như tan ra sau tấm khẩu trang
Căn phòng đầy
ắp người đau
đặc quánh mùi
cồn, nặng mùi da thịt, mùi máu
La liệt bình
dưỡng khí, chai dung dịch, huyết thanh…
chằng chịt những
dây chuyền, mịt mù khí dung mặt nạ…
Bàn tay rã rời,
bàn chân hụt hẫng
một nơi nào
đó trong hình hài đang dập nát vỡ toang
Nơi thân thể
hờ hững với sự phô bày
Nhiều chỗ kín
trở nên vô hồn không còn nhục cảm
Ôi nơi đây có phải địa ngục giữa trần gian?
từng cơn thở
dốc, bực tức tiếng ho khan
Dẫu cố nén tiếng
khóc thở than mềm trên thân phận.
nước mắt vẫn
tuôn cho giây phút chia lìa
Vài ngõ ngách
trong tim đang nghẽn máu
niềm ước ao
được sống cứ vươn ra
Ẩn hiện những
đôi mắt tắt dần hy vọng
vẫn thấp
thoáng khuôn mặt khao khát sinh tồn
Có điều gì hiện
lên rất rõ giữa đời mình
dẫu khổ đau bệnh
tật còn chưa hiểu hết
Vật chất phù
du giữ làm chi cho mệt
xuôi tay bỏ lại cả
tháng ngày …