Sài Gòn tang thương và nguy biến
nước mắt bao người sao cứ mãi rơi rơi...!
nỗi đớn đau đã vỡ ra thành tiếng
tan vào không gian trong đêm tối mịt mùng
tiếng ai khóc một mình tuyệt vọng?
lạc lõng giữa mênh mông, đau đớn khôn cùng...
ai ra đi mắt nhắm tay buông?
quá bàng hoàng vì sao ra nông nỗi?
mấy vắt cơm trái bắp còn nóng hổi
trước chân dung nghi ngút khói hương vàng
mười mấy ngàn người Sài Gòn đã khuất
lặng lẽ hoá ra tro không hương khói vòng hoa
người ở lại lòng trơ như gỗ đá
cảnh biệt ly đau xót chẳng mộ phần
sống làm sao khi mất hết người thân?
bơ vơ, lạc lõng phận mồ côi đơn chiếc...
Sài Gòn ơi, mai lìa xa cuộc sống
bỏ mẹ già và con dại thơ ngây
bỏ cả những ước mơ hoài bão
bỏ lại cuộc đời: vinh, nhục, đổi thay...
nhớ Trưng Vương thời hồn nhiên sách vở
nghiêng nghiêng nét bút chép vần thơ
tà áo nữ sinh tung bay giờ tan học
kỷ niệm nào trong lưu bút chuyền tay?
cơn mưa bay mát hàng cây lá biếc
đường Nguyễn Du nghe gió hát lời yêu
ngồi bên nhau trong im lặng buổi chiều
bàn tay tìm đôi bàn tay ấm
phút yêu đương thuở ban đầu say đắm
lời thì thầm hạnh phúc lúc gần nhau
rồi thanh xuân trôi lặng lẽ về đâu?
một kiếp người mong manh vô ngã
khi tắt thở lìa đời là quên hết
một hạt nút cũng chẳng thể mang theo!
muốn trối trăn hay nuối tiếc điều gì?
hỡi người đi! sao mắt còn chưa khép?
No comments:
Post a Comment