Thursday, July 21, 2011

Chuyện một con gà


    



Lần đầu tiên nhà tôi có một ông anh bà con xa từ Huế vào Phan Thiết thăm, mẹ tôi vui mừng lắm, làm gỏi cá mai, mua cá lồi về xối mở cuốn bánh tráng đãi  anh. Món dân dã miền biển khiến anh ăn rất ngon miệng nên cứ tấm tắc khen. Sau đó, anh rủ chị tôi và chị dâu theo anh về cố đô thăm quê nội và ngoại.
Nhà tôi thời ấy chỉ đủ ăn nên cũng không ai có điểu kiện đi đâu xa cả. Lần đầu tiên hai chị được đi như thế trong đầu vẽ nên bao viễn cảnh thơ mộng nào là sẽ đi thăm các lăng tẫm của các vì vua, thăm chùa Thiên Mụ, bến Vân Lâu...đi ăn mấy món Huế như:  bánh bèo, bánh nậm, cơm hến... Đi suốt  hơn hai ngày trên tàu, ba người hầu như chỉ ăn bánh mì, uống trà đá cho qua buổi vì hai chị mang theo rất ít tiền, còn anh chắc cũng đang khó khăn. Về đến nhà anh, hai chị tôi ngạc nhiên hơn vì cơ ngơi gia đỉnh hai mẹ con anh là một mái tranh xơ xác, trong đó không có vật dụng nào đáng kể. Ở đó mấy ngày hai chị cũng được thăm thú vài di tích nhưng ăn toàn cá cơm kho và rau lang luộc chấm tương. Mẹ anh dự định bắt con gà độc nhất trong nhà để làm thịt thết đãi mọi người một bữa thịnh soạn nhưng có lẽ nó bị ai bắt mất nên bà tìm hoài không thấy. Tiếc quá bà khóc rưng rức suốt đêm. Tối hôm ấy chị tôi trăn trở mãi không ngủ được,  phần vì thấy cảnh bà cô già bị mất một con gà mà khóc thảm thiết, phần vì mình cũng nghèo không có tiền để giúp bà...
Khi câu chuyện ấy đã lùi vào quá khứ. Một hôm bà cụ gọi điện vào nhà tôi đòi gặp chị tôi nhưng chị dâu là người bắt máy:
- Cho o gặp con Hương có chút chuyện đi cháu.
- Dạ, em cháu nó không còn ở Việt  Nam nữa, nó qua Mỹ mấy năm rồi. Có chuyện gì vậy o?
- Vừa rồi con Hương nó gửi tiền về cho o. O mừng  mà tay chân run luôn, lần đầu tiên o cầm số tiền lớn như vậy. Ừ mà sao nó ở tuốt bên đó mà nhớ gửi tiền về cho o?
- Dạ, dạ...bên đó... vẫn gửi được ạ...!?
- Nó có gọi điện về nhà cháu cho o gửi lời thăm và cảm ơn nó nghe! nhớ nói tiền đó o mua được một bầy gà làm vốn...
- Dạ, cháu sẽ chuyển lời o.
Đặt máy xuống, nhưng trong lòng chị cứ thấy bần thần suy nghĩ, chị kể với tôi:
- Em biết không, chị và Khánh Hương cùng chứng kiến cảnh bà cô khóc lóc như “ma trù” khi mất con gà nhưng hầu như chị chẳng còn nhớ gì về chuyện ấy nữa, chị cũng quên bẵng bà cô này... riêng Khánh Hương vẫn nhớ canh cánh điều đó và khi có điều kiện đã giúp đỡ bà. Chị thấy cảm phục tấm lòng của nó quá.
Năm ấy  chị tôi đã lấy chồng, sống ở Garden Grove - Bang California với nghề làm móng tay. Có lẻ trong ký ức về quê hương Việt Nam thân yêu, chị không quên bà cô già nghèo khổ và câu chuyện mất con gà năm xưa.



No comments:

Post a Comment