Cha mẹ tôi lấy nhau đã hơn năm mươi năm. Họ có với nhau bảy người con nhưng hầu hết đều ở xa, lâu lâu mới về thăm nhà. Chị đầu của tôi cũng đã hơn năm mươi tuổi. Chị ở gần nhất, thỉnh thoảng đến thăm ông bà, nói cười vui vẻ đôi ba chuyện, có khi tắm táp cho bà tí chút rồi đi. Mẹ tôi đã ngoài bảy mươi , tóc bạc trắng như mây, khuôn mặt hiền từ và phúc hậu. Người ta thường thấy bà ngồi trên một chiếc xe lăn dưới hiên nhà nhìn ra đường xem ông đi qua, bà đi lại. Những khi chiều tà, đôi mắt bà thường hướng về cõi xa xăm như trông ngóng đứa con nào đó bất chợt trở về thăm nhà.
Mẹ tôi khi xưa là một phụ nữ đảm đang, chịu thương chịu khó, mười mấy năm một mình tần tảo mua bán, nuôi chồng khi thất nghiệp và cả bầy con ăn học nên người. Trong một lần gánh gạo đi chợ bán, mẹ tôi bị té nức xương chậu nhưng không biết, nên chân yếu dần và không đi được nữa. Còn cha tôi ngày ngày vẫn cọc cạch trên chiếc xe đạp mua từng viên thuốc, từng cà mên cháo hay thức ăn cho bà. Miệt mài như con chim trống tha mồi về tổ chăm sóc chim mái bị ốm. Chiều chiều ông lại ân cần đẩy xe cho bà dạo bờ sông hóng mát.
Vào phiên chợ Tết cuối cùng , nếu ai để ý sẽ thấy có một ông già dáng liêu xiêu cứ đi lên đi xuống hoài chỗ bán hoa kiểng chưng Tết. Sau một lúc ngập ngừng, ông mạnh dạn bước vào khu vực bán hoa. Ông chỉ vào một chậu Lan đất nhỏ chỉ có một nụ duy nhất , chưa có một dấu hiệu gì sẽ nở trong nay mai và hỏi:
- Bao nhiêu tiền chậu Lan này vậy cô?
- Thưa cụ ba mươi ngàn đồng ạ.
Ông cụ trả tiền và hăm hở bưng chậu Lan về nhà. Khi ông vừa bước vào nhà, bà đã kịp nhận ra trên tay ông chậu Lan đất quen thuộc và ngoái đầu nhìn theo. Ông cười cười đặt nó lên trên mặt tủ kê sáp bên cái giường của ông bà. Ông khoe:
- Mình xem, tôi đi cả buổi chợ mới mua được cho mình chậu Lan này đấy!
Mẹ tôi tên là Ái Lan và bà rất thích hoa Lan. Nên năm nào cha tôi cũng mang về một chậu Lan đất. Vẫn như mọi khi bà giả vờ như không thích, nhưng vẫn không dấu được nụ cười móm mém trên môi:
- Ông mua làm chi cây Lan le lưỡi vậy?
Ông nói thật chắc chắn:
- Ư, vậy mà nó nở đúng giao thừa cho mình coi!
Quả thật, như có phép lạ nụ Lan khô cằn và héo hắt ấy bỗng dưng hé nở đúng vào lúc giao thừa, đề sáng mùng một xoè ra năm cánh đỏ thẫm như nhung. Mẹ tôi vui như vừa trở lại tuổi hoa niên.
Ngày đầu năm, hai ông bà ngồi bên hoa uống trà, ăn mức gừng và tha hồ ngắm nghiá chậu Lan. Lác đác trong nhà mấy đứa con không khi nào về đông đủ. Đâu đó ríu rít tiếng cười trẻ thơ của bầy cháu chắc. Từ nhỏ đến lớn dù ở đâu xa xôi cách mấy tôi cũng về nhà ăn Tết, có lẽ vì ở bên cha mẹ tôi mới thấy mùa xuân về trọn vẹn và ấm cúng.
No comments:
Post a Comment