Wednesday, November 2, 2011

Tà áo màu thiên thanh


                                                

Tiếng trng trường vang lên thôi thúc. Cô giáo bước vào, chúng tôi đng lot đng lên chào. Cô mc chiếc áo dài màu xanh da tri (ngày y giáo viên đi dy rt ít người mc áo dài), còn rt tr, tóc xa ngang vai. Vi n cười tht thân thin, cô t gii thiu và hi tên tng hc sinh. Cô làm quen vi chúng tôi tht nhanh.  Tôi cm thy mến cô ngay t  cái nhìn đu tiên. Hình nh thân thương y đã nh nhàng đi vào tâm hn thơ ngây ca tôi t lúc nào không rõ. Hai mươi sáu năm trôi qua, nhưng ký c tui hc trò năm y và tình thy trò vn còn đm nét trong tôi.
Sau 30 tháng 4, tôi ch mi mười hai tui. Hc lp năm, tôi là hc sinh đng nht nhì lp, thế mà tôi đã b rt trong kỳ thi chuyn cp t lp 5 lên lp 6. Tôi hoang mang suy nghĩ : “Tôi làm bài được, ti sao tôi b đánh rt?”. Khi mi tia hy vng hu như  tt ngm thì nghe đâu có trường B túc công nông đang chiêu sinh, chúng tôi mng quá ni h sơ vào xin hc.
Gp cô, nghe cô trò chuyn tht d mến, chúng tôi càng sung sướng khi được cô làm giáo viên ch nhim. Cô dy tn tình, d hiu và sinh đng nên các bn hc rt chăm ch. Anh bn H Hng ln hơn chúng tôi my tui, cao to, ngi bàn cui, lm lì không nó chuyn vi ai, thường xuyên được cô quan tâm giúp đ. Bn Ngc Thành nghch phá không chu hc, nghe cô khuyên  nh đã khóc và thay đi hn tính tình. Nhng bui ti tp văn ngh luôn có cô theo d . Cô tp cho chúng tôi hát, thm chí làm khán gi xem chúng tôi pha trò. Nh cô, tôi sa tính t kiêu và cư x hoà nhã vi bn bè. thái đ cư x thiếu hòa nhã vi bn bè. Có ln tôi được cô dn đi d bui l Hiến Chương các nhà giáo 20-11 dành cho thy cô toàn th xã. Lúc chun b lên hát , tôi b nghn th có l vì quá hi hp. Cô đã khóc vì quá lo cho sc khe ca tôi. Không phi riêng tôi mà tt c các hc trò đu được cô yêu thương và dy d theo cách riêng tùy theo cá tính, kh năng và hoàn cnh. Có dp rãnh ri, cô dn chúng tôi v ry ca nhà cô chơi. Cô dy chúng tôi gi go, sàn sy, ri dy vo go, nu cơm. Cô hái ci r xào vi tht bò, bt cua đng um vi me… đãi chúng tôi. Cô không nhng dy chúng tôi yêu lao đng mà còn dy chúng tôi biết “ thưởng thc” thành qu lao đng ca mình na.
Năm 1976, năm đu tiên t chc thi hc sinh gii MiNam, trong s nhiu trường cp II tham d có trường ca chúng tôi. Cô chăm lo và đng viên chúng tôi rt nhiu. Tôi nh sau khi làm xong bài văn phát biu cm tưởng mt đon thơ ca nhà thơ T Hu ca ngi hình nh anh gii phóng quân, tôi đã ghi li bài làm ca mình cho cô chm đim. Đc xong, cô tuyên b: “Bài làm khá lm , em s đot gii cao kỳ này”…Kết qu, tôi đng th nhì toàn th xã. Tên tôi được đc trên đài phát thanh. Cô trò tôi vô cùng mng r, gia đình cũng vui và t hào v tôi.
Chúng tôi ch được hc mt năm vi cô ngôi trường y. Sau đó, phòng giáo dc đánh giá cao thành tích hc tp ca chúng tôi và chuyn toàn b hc sinh và giáo viên qua các trường công khác. Chúng tôi va vui, li va bun, vui vì sp được hoc trường công, còn bun vì sp xa thy cô. Trước khi chia tay, cô dn chúng tôi phi c gng hc tp, biết vâng li, phi t tin, không được mc cm là hc sinh b túc … Đúng như li cô nói, khi hc tiếp lp 7 các trường khác, nhiu thành viên lp chúng tôi đã tr thành nhng ht nhân phong trào. Sau này tôi tt nghip ph thông loi gii nhưng li vp phi chuyn lý lch ln thi đi hc. Nhng khi gp khó khăn, vp ngã tôi thường viết thư tâm s vi cô và được cô cho nhng li khuyên hu ích. Bao nhiêu năm qua, cô luôn là người công nhn nhng thành qu lao đng hc tp ca tôi, giúp tôi tìm ra nhng hướng đi đúng. Cô luôn đng viên tôi c gng đng nn chí, ri s có ngày đt được điu mình mong mun. Sau này, trước khi bao nhiêu đi mi ca đt nước, nhiu đnh kiến đã được xóa b. Tôi, mt hc sinh ngày nào thi rt đi hc, gi nm trong danh sách được du hc Liên Xô. Cô giáo tôi, t mt giáo viên dy cp II, đã hc xong đi hc…Qua nhiu năm tn tu vi ngh, cô đã tr thành Trưởng Phòng Giáo Dc ca Thành Ph Quê tôi – Phan Thiết. Tôi nghĩ xut phát t lòng yêu ngh, tình thương cô dành cho hc sinh nên cô đã được mi người yêu quí và trân trng như hôm nay. Tôi cm thy t hào là hc trò ca cô.
 Mi khi nghe bài  Ch tôi ca nhc sĩ Trn Tiến tôi thường liên tưởng đến cô. M cô đã già, mt mình cô lo lng, dy d cho by em ln lượt trưởng thành và đu đi theo ngh giáo. Dường như  cô quên đi tui thanh xuân ca mình.
Tôi xa nên ít có dp v thăm cô, thường thì Tết là cô trò mi có dp gp nhau. Có năm tôi và cô đi đón giao tha trường cô dy. Có năm, cô trò ngi nhâm nhi ly rượu nếp , đĩa tai heo ngâm dm cô làm, ngi say sưa nhc li chuyn ngày xưa: Lũ hc trò nghch ngm chúng tôi đi “phá đám” thy nào yêu thích cô. Sau nhiu năm không gp nhưng cô vn nh tên và nh c ch ngi ca tng hc sinh trong lp. Chúng tôi ngc nhiên hi mi biết cô có các nh riêng rt hay. Cô dán nh vào ch ngi tng hc sinh theo sơ đ lp, nhng tm sơ đ y cô vn gi bên cnh, lâu lâu  li gi ra xem. Cô như người lái đò đưa chúng tôi qua sông và dõi theo tng bước chân chúng tôi bao năm, vui bun vi nhng thành bi ca hc trò mình. Có đa tay bng tay bế v thăm cô t vùng kinh tế mi, có đa gia đình tan v v ôm cô khóc, có my đa thành đt v khoe vi cô… T bao gi, tình thy trò gia cô và chúng tôi đã tr nên gn gi, thân thiết, bn vng như tình gia đình rut tht.
Ngày nhà giáo VN va ri, tôi gi tng cô mt tm thip . Trong đó, tôi v cô đang đng trên bc ging, mc áo dài, tóc ngang b vai. Phía dưới lô nhô my cái đu ca chúng tôi đang tròn xoe mt, há hc mm nghe cô ging bài. Tôi nghĩ, khi xem, chc cô s cười và nói rng: “ Cái thng Vũ Anh này, gn bn mươi tui ri mà vn tr con như ngày nào!” Nhiu khi tôi c ước ao có mt ngày v ngi trong lp 6A đ được nghe tiếng cô ging bài, được gp li bn bè mt thi thơ di.
                       
( Đăng trong tp chí TUI TR CH NHT – S 37 / ngày 22-9-2002)


No comments:

Post a Comment