Sunday, May 13, 2012

Dòng suối mây trôi




Chúng tôi đến nơi nắng đã lên đồi. Len lỏi trong rừng sâu người nóng bức, mồ hôi nhễ nhại, đôi chân như không thể bước thêm được nữa, mắt như muốn đổ lửa. Tôi rền rĩ:
- Suối Tiên gì sao không thấy tiên đâu mà chỉ thấy “nổ đom đóm”!
Một đứa bạn trấn an:
- Sắp đến nơi rồi yên tâm đi!…
Đi thêm một đoạn, tai nghe văng vẳng có tiếng nước reo. Thiên nhiên hiện ra như một bức tranh hoang sơ. Một dòng suối trong veo, mát lạnh chảy róc rách qua khe đá. Ba cái hồ nhỏ nối tiếp nhau theo triền dốc tỏa hơi nước mát rượi xua tan sự mệt nhọc.
Chung quanh, bướm xanh, bướm vàng bay từng đàn rập rờn như những bóng mây thấp thoáng trôi ngang mặt hồ. Bầu trời, mặt đất cây cỏ…đâu đâu cũng thấy bướm. Chúng say sưa đậu trên những bụi phong lan thơm ngát, đậu lên vai, lên tóc tôi, thỉnh thoảng có chú nghịch ngợm chui vào tay áo như muốn làm quen. Bướm đậu san sát bên nhau, nhịp nhàng khép mở những đôi cánh những chiếc lá vàng phủ đầy trên thảm cỏ ven suối và rơi vãi trên những mõm đá. … Chúng họp thành từng đàn  rồi bỗng chốc lại tản ra muôn hướng ngập ngừng như không muốn bay đi.
Vui vẻ phấn chấn hẳn lên, tôi lao xuống hồ nước, khuấy động sự yên tĩnh của đàn cá nhỏ đủ màu đang bơi lượn bên đám rong xanh biếc. Như con rái cá tôi trổ tài bơi lặn trước mấy cô bạn gái trong lớp. Tiếng ầm ầm của lũ bạn nhảy xuống hồ hòa với tiếng cười đùa xóa tan không gian tĩnh mịch của núi rừng. Thằng bạn nghịch ngợm mặc một cái áo tắm nữ, độn hai trái xoài trước ngực, ống quần lòi ra khỏi áo, ỏng ẹo tạo dáng đòi chụp hình khiến cả bọn cười bò lăn. Dòng suối thân thiết, hiền hòa ôm lấy chúng tôi gội sạch bụi đường.
     Không khí trong lành lại được tắm mát, bụng đã thấy đói cồn cào nên ăn uống đơn sơ mà ngon chi lạ . Cùng với tiếng guitare, tiếng hát của chúng tôi vút cao như lay động nước mặt hồ:
      “ Gửi gió cho mây ngàn bay,
 gửi bướm đa tình về hoa,
   …. về đôi mắt như hồ thu.”
Trong thinh lặng của núi rừng chốc chốc có tiếng chim hót lãnh lót, tiếng gà gáy te te, tiếng ve kêu rang rang… tấu lên bản nhạc rừng nghe vui tai:
“Ngủ bên dòng suối ngát thơm mùa hạ
Bướm vờn bay tia nắng ngã lưng đồi
Rừng ngân lên muôn ngàn âm thanh lạ
Đứng giữa trời  nghe cây cỏ hát ca”
Cởi áo cột ngang hông, tôi mang máy ảnh đi, leo lên những tảng đá lớn ngắm nhìn chọn cảnh. Góc độ nào của dòng suối cũng đẹp. Mặc cho hơi nóng của đá bốc lên và tia nắng mặt trời cháy bỏng rọi xuống, tôi cứ thoăn thoắt leo lên những tảng đá ven suối săn tìm những bức ảnh nghệ thuật…
Thơ thẩn một lúc tôi đã thấm mệt, ngả lưng bên dòng suối nghỉ ngơi rồi tưởng tượng: Vào một đêm trăng tròn, hắt lên mặt hồ những vệt sáng lung linh những nàng tiên nữ tóc dài hiện ra để đôi cánh trắng trên bờ tắm mình trên dòng suối. Tôi lim dim nhớ lại câu chuyện ông Từ Thức đi lạc vào cảnh tiên… Đang mơ màng, từ trong cánh rừng một cô gái tha thướt bước ra, nàng đến ngồi xuống bên tôi rồi nhẹ nhàng nâng đầu tôi đặt lên đùi nàng. Tôi há hốc không kịp phản ứng gì, mắt nhìn nàng trân trân vừa ngạc nhiên, vừa thích thú. Vóc dáng nàng thon thả, đôi mắt đẹp mê hồn, mái tóc dài thơm hương. Nàng dịu dàng cuối xuống khóa đôi môi tôi bằng một nụ hôn ngọt ngào. Tôi, cậu con trai hai mươi tuổi luýnh quýnh ngoan ngoãn đón nhận chiếc hôn đầu đời vừa kịp tan chảy những cảm xúc yêu đương. Không biết nàng là ai? từ đâu đến? chỉ biết tất cả những gì thuộc về nàng đều khiến tôi mê đắm. Rồi tôi run rẫy nắm tay nàng hỏi nhỏ:
-  Em từ đâu đến nơi này?
-  Dạ, em ở gần đây thôi.
-  Em cũng là sinh viên hả?
-  Dạ em đang theo học múa ba lê ở trường nghệ thuật “ Sao Biển”.
Nàng trả lời rồi đứng lên múa cho tôi xem một trích đoạn. Nàng như con bướm vờn bay bên giòng suối, nhẹ nhàng đậu lên đỉnh bình yên trong lòng tôi.
-  Cũng như anh em rất yêu dòng suối này.
-   Sao em biết anh yêu dòng suối?
-   Em biết chứ vì anh không quan tâm gì khác ngoài nó.
-   Trời ơi, em theo dỏi anh à?
-   Không em đâu cần theo dỏi, có điều gì xảy ra ở đây mà em không biết!
-   Em là thánh sao mà cái gì cũng biết chứ?
-   Gần gần như vậy thôi, em là tiên… là tiên nữ đó anh!
Rồi nàng cười thành tiếng trong trẻo như nước suối.
Chúng tôi đang say sưa, không nhận ra chiều đang xuống dần. Giật mình vì tiếng gọi bất ngờ của lũ bạn, tôi chỉ kịp hỏi tên nàng rồi đành vội vã chia tay, sợ nhất là bị lũ bạn nghịch ngợm bắt gặp…Từ giã nàng mà lòng tôi vô cùng lưu luyến:
“Thời gian ngừng trên những cánh lá bay
  Dáng tiên nga lơi lã khúc nghê thường             
  Ôi giây phút biệt ly sao quá vội!
  Chợt bàng hoàng lạc mất lối thiên thai”
Rời xa giòng suốt nhỏ, tôi như còn vấn vương với mùi cây cỏ, hơi sương chiều bay lên từ đồi núi, bóng dáng nàng mờ khuất cùng những đàn bướm rập rờn trên chùm hoa dại. Lẫn lộn giữa hư hư, thực thực, tôi không biết mình lúc ấy có ngủ mê hay không? Bàng hoàng trở về thành phố, tôi như rớt xuồng từ cõi tiên về lại trần gian để tiếp tục bận bịu chuyện học hành, lận đận với thi cử, sống trong mộng tưởng vu vơ…
Một thời gian sau, tôi đến trường tìm nhưng không có sinh viên nào tên giống nàng. Mơ hồ không biết cô gái kia là ai, người hay tiên nữ? Tôi buồn bã đi vào rừng tìm lại dòng suối nơi xứ Trầm Hương chỉ mong gặp lại nàng, nhưng do chẳng nhớ nỗi vị trí nơi đó nên tìm hoài chẳng thấy và rầu rĩ đọc hai câu thơ cuối:
“Suối thần tiên không tìm thấy nữa rồi?
  Giữa trần thế một cuộc đời nuối tiếc”.
 Trong tâm thức cứ lẫn khuất một dòng suối dịu dàng thanh khiết  đã cho tôi cảm giác thật êm đềm, hạnh phúc. Mỗi khi nhớ về dòng suối tôi lại thấy nhớ nàng, khát khao bờ môi thiên thần đã làm khuynh đảo tuổi hai mươi vô cùng tươi đẹp của tôi.


                                                                                

No comments:

Post a Comment