Ở ngoài kia, bầy chim trắng gọi đàn
Nghe tan tác cả mùa đông lạnh ngắt
Một mình con se sắt nhớ trên đồi
Làm bối rối chiều nghĩa trang quạnh vắng
Dường như nỗi bàng hoàng vừa lắng xuống
Nhưng buồn thương chưa muốn bỏ thân này
Và nỗi nhớ căng đầy sắp vỡ
Trái tim đau mệt mỏi đã gầy trơ
Những ngày qua có cha kề bên như sách vở
Nên nhìn quanh nơi đâu cũng thấy nhớ
Đêm giật mình, mớ, giấc ngủ chênh vênh?!
Có lúc con quên rằng cha đã mất
Giữa muôn trùng chất ngất chín tầng mây
Cầu mong cha và mẹ được sum vầy
Cùng nắm tay trên chiếc cầu Ô Thước
Để bên kia không ai còn lỡ bước
Dù trần gian tuôn nước mắt mồ côi
Mùa đông đến bất ngờ nên chiếc thân tội nghiệp
sâu thẳm.....lắng đọng.....
ReplyDelete