Wednesday, July 13, 2011

Có một chút hoang mang trong anh



Một sớm thức dậy, em không còn yêu anh nữa
Bình minh vắng bóng sâm cầm
Rạn vỡ miền yêu thương phụ rẫy
Ngược chiều tình yêu, nghe nước mắt hao gầy

Sợ một ngày em quên con hẻm ngoằn ngoèo
Triều cường xóa dần niềm mong đợi
Ngọc lan rơi, hoang mang con nước lớn
Thẳng góc cuộc đời, khuất cống rãnh tối tăm

Mùa còn đâu những chồi xanh thèm ăn sương sớm?
Những tối chập chờn thức đợi tàn đêm
Góc sân nơi anh và em ngồi, vừa lạ, vừa quen
Bóng anh rơi theo từng cơn lũ

Mùi hương đêm quyện nhau gây nhớ
Giờ mênh mang trôi con nước vơi đầy
Chợt một chiều, hồn bay như bóng mây
Khuất lấp vào những khoảng không ảo giác

Khung cảnh hằn lên những đường nét lạ
Bóng người đi chìm khuất giữa xa mờ
Em bắt đầu quên khung trời thơ mộng ấy
Anh bỗng tiếc nhớ một mùa, hạnh phúc về qua đây.

Sài Gòn, 12/02/2010


No comments:

Post a Comment