Thương tặng anh Nguyễn Vũ Linh
Lênh đênh trên thuyền vượt biển
Đến một nơi lạnh giá quanh năm
Luân Đôn xa xôi, bất đồng ngôn ngữ
Bao năm viễn xứ chưa về thăm.
Xưa đâu thích canh dưa hồng
Giờ sao thấy thèm khôn xiết
Nồi cá nục mẹ kho ngon hết biết
Quê hương ơi tha thiết vạt dừa.
Chắc mẹ vẫn còn lặn lội bờ sông
Tần tảo nắng sương nuôi đàn em nhỏ?
Có những ưu tư nào ai biết?
Ăn món ngon vẫn thấy đắng đầu môi
Đứng giữa vũ trường muôn người vui đắm đuối
Vẫn biết lòng nước mắt chảy xuôi
Ở xứ người sao mà cô độc!
Sống lạc loài như thể mộng du
Lạnh lùng ôm giấc ngủ mồ côi
Gội nỗi buồn trong ly rượu đắng
Khoảng trống màu đen - bức tường màu xám
Vùi lấp đi những mơ ước màu hồng…
Ghép lại mảng ký ức xanh màu cây lá,
Phủ lên màu trắng xóa của đại dương
Chấm phá thêm lầy lội những con đường
Mong tìm được tình quê hương Phan Thiết
Núi đồi ơi! sao mà xa biền biệt?
Sao nhớ hoài Tháp Nước giữa trùng khơi?
No comments:
Post a Comment